Nếu Ôn Văn đã kiên trì, Tuân Thanh cũng không khuyên nữa, trực tiếp đưa một phần khế ước đã chuẩn bị sẵn tới trước mặt Ôn Văn.

"Từ hôm nay trở đi, tôi chính là siêu thợ săn rồi đúng không?"

Ôn Văn viết tên mình vào khế ước, sau đó lại nhỏ thêm một giọt máu ở bên trên rồi đưa khế ước lại cho Tuân Thanh.

Tuân Thanh gật đầu nói: "Đúng vậy, bây giờ cậu đã chính là siêu thợ săn rồi, cậu có thể lựa chọn làm nhiệm vụ ngay lập tức, ngoài ra cậu có thể ghi chú loại hình quái vật mà mình am hiểu đối phó lên thiết bị, khi có quái vật dạng đó xuất hiện, sẽ ưu tiên cho cậu lựa chọn.

Ôn Văn lắc đầu nói: "Tạm thời vẫn thôi đi, tôi dự tính nghỉ ngơi hai ngày, lần sát hạch này có hơi tiêu hao tinh thần và sức lực, tôi cần một chút thời gian để điều chỉnh và thích ứng với thân phận siêu thợ săn của mình."

Tuân Thanh gật đầu, đây cũng là một yêu cầu hợp lý.

Sau đó ánh mắt Ôn Văn trở nên gian xảo, anh chồm tới trước một chút, nhỏ giọng nói với Ôn Văn: "Tôi xếp vị trí thứ ba ở phần thi thứ ba, trước đó anh có nói ba người xếp đầu mỗi phần thi sẽ có phần thưởng, vậy anh có phải nên..."

"Cậu không nói thì tôi cũng sẽ đưa cho cậu, đây là phần thưởng của cậu." Tuân Thanh sảng khoái đưa một cái hộp qua cho Ôn Văn.

"Đây là một con dao siêu năng, ở trạng thái bình thường thì tương đương với đồ siêu năng cấp Tai Hại, lúc dùng để đối phó với sinh vật ánh sáng thì tương đương với vũ khí siêu năng cấp Tai Nạn, phần thưởng của cậu so với người xếp hạng đầu còn tốt hơn đấy."

Không biết vì sao lúc nói lời này, vẻ mặt của Tuân Thanh khá là quái dị, cứ có chút không được tự nhiên.

Nhưng lực chú ý của Ôn Văn hoàn toàn đặt vào cái hộp kia, sau khi mở hộp ra, phát hiện bên trong là một con dao mổ heo tỏa ra hơi thở ô uế, từ cái mùi ô uế này, xem ra có tác dụng đặc biệt với sinh vật ánh sáng không phải là giả.

"Vật siêu năng cấp Tai Nạn ở trạng thái đặc biệt này ít nhất cũng trị giá mấy chục ngàn tiền săn ma đi, các người hào phóng dữ vậy?"

Ôn Văn đưa con dao kia tới trước mũi, hít sâu một hơi, anh có thể từ mùi vị kia ngửi ra mùi vũ khí mạnh mẽ, so với thanh kiếm ngắn khắc ký hiệu của anh còn mạnh hơn không ít.

Tuân Thanh cười ha hả nói: "Dù sao thì cũng không ai muốn nên coi như phần thưởng tặng cho cậu."

"Không ai muốn, thứ tốt như vậy sao lại không có ai muốn thế?"

Ôn Văn cầm dao vung nhẹ hai cái, không khí tựa hồ bị cắt đứt rời, anh từ con dao mổ heo này cảm nhận được sức mạnh rất lớn.

Tuy anh có thể tự mình chế tạo vũ khí khắc ký hiệu, nhưng xét cho cùng thì vũ khí khắc ký hiệu vẫn có sự khác biệt với vũ khí siêu năng chính thống.

Vũ khí khắc ký hiệu giống như tay chân được mở rộng của người siêu năng, có thể mang tới sức mạnh lớn mạnh hơn cho người sử dụng, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Nhưng vũ khí siêu năng ẩn chứa siêu năng lực có thể điều khiển ở bên trong, thậm chí nó còn có thể so với người siêu năng đồng cấp!

Một món vũ khí siêu năng như vậy ai lại không muốn, hơn nữa vẻ mặt của Tuân Thanh rất có vấn đề, giống như món vũ khí này có điều gì khó nói vậy.

Vì thế Ôn Văn liền dựa vào mô tả của Tuân Thanh nói về món vũ khí này, tìm kiếm trên trang web của thợ săn.

Mà động tác của Ôn Văn làm Tuân Thanh có chút căng thẳng, hơi nhích ghế ra sau một chút.

Rốt cuộc, từ trong rất nhiều món đồ, Ôn Văn thấy được dáng vẻ của con dao này, cũng nhìn thấy giá niêm yết của nó là 99999 tiền săn ma.

Giá trị cao như vậy, Ôn Văn tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.

Nhưng khi nhìn thấy cái tên của con dao này, sắc mặt Ôn Văn âm trầm hẳn.

Bởi vì con dao này gọi là --- dao cắt ph*n!

Nhìn thấy cái tên đó, Ôn Văn lập tức ném con dao vào trong hộp, vẻ mặt đầy ớn lạnh.

Dựa theo giới thiệu của trang web thì con dao này thuộc về một người siêu năng cảnh giới 'Chân Tự', vị này có được cơ thể kim cương bất hoại.

Nhưng vấn đề chính là mọi thứ của người siêu năng cảnh giới Chân Tự kia đều là kim cương bất hoại, bao gồm cả ph*n trong quá trình đi wc...

Nguyên nhân chính là vì vậy nên khi đi vệ sinh, vấn đề bị nghẽn bồn cầu chính là phiền phức lớn nhất của người siêu năng này.

Vì vậy vị người siêu năng kia đã cố ý ủy thác cho thợ thủ công dùng nguyên liệu siêu năng cao cấp rèn thành 'Dao Cắt Ph*n' này.

Con dao này có các đặc tính 'xuyên giáp' 'chống mài mòn' 'sắc bén', có thể dễ dàng cắt số ph*n bền chắc cứng rắn kia, để chúng nó không bị nghẽn lại, thuận lợi trôi xuống cống thoát nước.

Mà theo số lần sử dụng gia tăng, con dao này lại có thêm một đặc tính khác là --- 'ô nhiễm'!

Một khi kẻ địch bị con dao này làm bị thương thì sẽ bị hơi thở ô uế ô nhiễm, càng là sinh vật thánh khiết thì ô nhiễm lại càng mãnh liệt hơn.

Nhưng bởi vì con dao này cũng thường xuyên rạch thủng cả bồn cầu nên cuối cùng người siêu năng kia đã tìm tới một vị dược sĩ hàng đầu để điều chỉnh lại cơ thể mình.

Vì thế con dao liền mất đi tác dụng, người siêu năng kia đã mang nó đi bán.

Thẳng thắn mà nói thì kỳ thật con dao này rất mạnh mẽ, đặc tính của nó Ôn Văn cũng rất thích, nhưng cái nguồn gốc của nó lại làm Ôn Văn không thoải mái, giống như có một số ít người cho dù thế nào cũng không thể chấp nhận nổi món sashimi ruột già vậy.

Ôn Văn u oán nói với Tuân Thanh: "Tôi cảm thấy dùng con dao này chém chết kẻ địch chính là một loại sỉ nhục đối với kẻ địch, hơn nữa khi nãy tôi lại còn ngửi con dao này!"

Tuân Thanh nén cười nói: "Dao này đã trải qua mấy lần tẩy rửa rồi, tuyệt đối không có mùi kỳ lạ nào lưu lại cả, cậu cứ yên tâm, rồi rốt cuộc cậu có muốn hay không đây hả, không muốn thì tôi có thể đổi phần thưởng khác, nhưng giá trị chắc chắn sẽ kém xa con dao này."

"Muốn, có hời mà không lấy là kẻ ngu!" Ôn Văn nghiến răng nghiến lợi đóng cái hộp kia lại, nhét vào trong vali xách tay của mình.

Sau đó Ôn Văn dùng ánh mắt hiểm độc nhìn Tuân Thanh nói: "Vậy thuốc ho ông uống thế nào rồi, dùng tốt thì tôi cho ông thêm vài chai."

Tuân Thanh lập tức xua tay nói: "Không cần đâu, bệnh của tôi khỏi rồi."

Trước đó Tuân Thanh cũng nghi ngờ Ôn Văn đưa thuốc là vì muốn trêu chọc mình, nhưng khi đưa cho bên trung tâm cứu thương xét nghiệm thì đó chỉ là một loại thuốc ho tốt mà thôi.

Có điều sau khi tặng con dao kia rồi, Tuân Thanh thật sự không dám uống thứ gì của Ôn Văn nữa, ai biết Ôn Văn sẽ trộn thứ gì vào trong đó chứ.

Sau khi Ôn Văn ra ngoài, ánh mắt anh đảo tròn hai vòng, cảm thấy mình không thể bỏ qua cho Tuân Thanh như vậy được, nhất định phải gây ra chút phiền phức cho hắn.

Vì thế anh lấy ra một tờ giấy trắng, viết một hàng chữ rồi dán lên cửa phòng Tuân Thanh, sau đó cả người sảng khoái rời đi.

Một lát sau, Kiều Phỉ Nhã được một nhân viên hỗ trợ đi tới trước cửa phòng Tuân Thanh, nhìn tờ giấy dán trên cửa thì phốc một tiếng, bật cười.

Chỉ thấy trên tờ giấy kia viết: 'Đang giải quyết vấn đề sinh lý, đừng quấy rầy tui, xong ngay thôi.'

Mặc dù biết có lẽ là trò đùa dai mà thôi, nhưng Kiều Phỉ Nhã cũng không đi vào, ai cũng biết là giả, nhưng lỡ đâu là thật thì sao?

Vì thế cô và nhân viên hỗ trợ liền đứng ngoài cửa vài phút, mà chỉ vài phút này đã có không ít người đi qua nơi này.

Cảm nhận được ngoài cửa có người đang chờ, Tuân Thanh nghi hoặc mở cửa ra hỏi: "Mấy người đứng ở ngoài cửa làm gì vậy, vào đi, đừng làm chậm trễ người phía sau ký khế ước."

Nhân viên hỗ trợ kia bụm miệng chỉ chỉ cánh cửa, lúc này Tuân Thanh mới nhìn thấy thứ bên trên, sắc mặt đen xì, trực tiếp xé bỏ tờ giấy kia xuống.

Nhưng làm Tuân Thanh không ngờ tới chính là, sau khi tờ giấy kia bị xé xuống thì hàng chữ bị viết bằng loại mực đặc biệt vẫn còn lưu lại trên cửa, cào luôn cả tầng sơn cửa, chữ vẫn còn...

"Tên chết tiệt, quá tổn hại tác phong của mình mà..."

0.04875 sec| 2419.164 kb